Người Con Gái Đáng Thương!
Phan_8
- Các ngươi sợ chúng sẽ lấy mất sao? Kể cả bây giờ Rigi có
mất đi thì giấy tờ chuyển nhượng cũng đã hoàn thành và quan trọng là ta đã nắm
chắc trong tay con bài này.
- Người muốn chơi một canh bạc nguy hiểm đến vậy sao Tiểu Thư?
- Không đâu Lily...canh bạc này là do ta nắm giữ chỉ là họ đã không nhận ra thôi.
Tối nay ta có hẹn với COnan phải không?
- Vâng.
- Mà các ngươi tìm được RS0000 chưa?
- Dạ rồi.
Nich lễ phép, nó mỉm cười hài lòng rồi quay ra nhìn hai thuộc hạ trung thành
của mình.
- Hãy để RS0000 chế tạo robot để nơi này hoạt động như cũ.
- Vâng.
Vậy là tòa nhà đi xuyên lòng biển đó tiếp tục di chuyển, nó đã rời khỏi đó bằng
tàu lượn mà tự tay mình chế tạo. Tại khu biệt thự của nó.
- Ồ...có vẻ cháy lớn quá...
Nó mỉm cười nhìn cả một vùng bị thiêu rụi chỉ còn lại tro tàn. Nó tiến đến vị
trí của phòng đọc sách cũ, đẩy gỗ ra rồi mở cánh cửa và đi vào đó.
- Đã lâu lắm rồi tôi không đi vào đây rồi.
Nó lẩm bẩm một mình hay là hàm ý nói với ai đây. Cuối cùng đi xuống đó thì cái
nó nhìn thấy là một người con trai ngồi chễm trệ trên cái ghế của nó. Nó không
ngạc nhiên mà ngược lại như biết trước sự việc. Bên cnahj người con trai còn có
hai cô gái nữa.
- Lâm Suri....Triệu Tô Như Ngọc....và.......William Anderson* đúng chứ hay tôi
nhầm?
- Đúng vậy cô vẫn cứ thông minh như ngày nào chỉ là ngoại hình đã không còn như
trước.
Người con trai đó mỉm cười ma mãnh, nó thì kéo tấm gỗ rồi ngồi lên đó. Nó ngìn
hai bàn tay mình.
- Nói thế nào nhỉ....? Chận chiến bốn năm trước đã khiến tôi thành như thế
này...khuôn mặt này...mái tóc này và giọng nói này đều không phải của tôi. Tôi
chỉ là một cái xác minh mẫn hơn xưa mà thôi.
Nó mỉm cười ma mị. Lin nhìn nó và nói lớn.
- Tôi sẽ không tha cho chị đâu.
- Vậy sao? Ý cô là cô sẽ giết tôi sao?
- Phải tôi sẽ khiến chị sống mà không dám nhìn mặt ai.
Vừa dứt lời thì một đám người xuất hiện, chúng vây quanh nó và bắt đầu tấn công
nó nhưng nào đâu được như ý con người ta. Nó chẳng thèm làm gì mà ung dung ngồi
đó và một mạng lưới đã được dưng lên, những tên đó va phải đều bị bất tỉnh mà
không biết lí do.
- Xin lỗi vì không như mong muốn của cô nhé Lin....Căn nhà này tất cả đều do
tôi thiết kế mà. Tôi chẳng bào còn gì các người không thể làm gì tôi đâu. Cái
suy nghĩ trẻ con đó của cô thậm chí sẽ mãi mãi không được thực hiện đâu Lin.
Nó chắc như định đóng cột đứng dậy rồi cầm cái hộp ngay phía dưới nó ngồi
xuống. Trước khi đi nó còn để lại cho họ vài lời cảnh cáo.
- Nói rõ nhé Lin cô sẽ không bao giờ có đk Phong...còn Suri nhãi con cũng ko
bao giờ có được gia sản của tôi đâu cuối cùng là ngươi Will ngươi cũng không
bao giờ đánh bại được ta. Tất cả các người chỉ là một lũ thất bại mà thôi.
Nó bỏ đi để lại ba con người đang nhìn nó tức giận, riêng Will thì cậu không có
ngạc nhiên mà trái lại thích thú với nó.
Tại nhà Ken, nó đến nhà cậu, tiến thằng lên phòng của cậu vì biết cậu vẫn đang
ngủ. Nó lật tấm chăn lên rồi nhìn Ken.
- Có thể thoải mái mà ngủ vậy sao?
Nó ngồi xuống cạnh Ken, đưa tay lên chạm vào má cậu, nó khẽ mỉm cười.
- Anh vẫn vậy nhỉ? Vẫn cứ như ngày nào chỉ mỗi cái là em không thể như ngày đó
được. Có phải em đã đi quá sa và không có điểm dừng?
- Vậy thì hãy dừng lại và ở bên anh đi Tiểu Anh.
Ken túm lấy bàn tay thon nhỏ, mịn màng của nó rồ kéo nó xuống nằm bên cạnh, cậu
ôm chặt nó như sợ đánh mất nó. Nó quay vào nhìn Ken, và hỏi cậu một câu.
- Chúng ta sẽ ra sao đây?
- Sẽ chẳng ra sao cả. Cứ thế này một lúc thôi được không Tiểu Anh?
- Ừ....
Nó mỉm cười, đã lâu rồi nghỉ ngơi một chút cũng không sao, nó nhớ đến việc mình
đến đây làm gì thì nó lại lên tiếng.
- Ken này em muốn nhờ anh một chuyện.
- Chuyện gì vậy?
- ............
Không biết nó nói với Ken cái gì nhưng cậu chỉ gật đầu đồng ý rồi hôn nhẹ lên
làn môi mềm của nó. Cậu đứng dậy rồi đi thay đồ. Nó ngồi dậy và cài thiết bị
nghe lén ở phòng Ken. Nó đang mưu tính điều gì đây. Nhưng xin hãy dừng lại ở
đây thôi. Đừng tiếp tục mà.......
*William Anderson là ông chùm mafia Mĩ, là đối thủ ngang hàng với nó, thông
minh, ma ranh không kém gì nó. Có thể nói, nó-Ken-Conan-William là những tay
khó xơi nhất.
Nở nụ cười ma mị, nó đang dự tính điều gì đây có thật là mọi
thứ đều nằm theo kế hoạch của nó không? Hay chỉ là nó nghĩ thế. Ken quay trở
lại, cậu ôm và hôn nhẹ lên chán nó.
- Em có muốn đi ăn cùng anh không?
- Em phải đi gặp Conan rồi. Tiện thể cho em mượn Lucy một thời gian nhé?
- Ừ....Cứ làm gì em thích đi.
- Cảm ơn anh.
Nó ôm Ken rồi cũng bỏ đi và tiến đến điểm hẹn với Conan. Gió lúc này thổi mạnh,
tóc nó bay bay trong làn gió.
- Đến rồi sao?
- Ừ.....
Hai người ngồi cạnh nhau, ánh mắt họ đang hướng về phía xa xăm. Nó quay sang
nhìn Conan, nó không thể phủ nhận rằng trước đây nó từng thích COnan.
- Chuyện của hai chúng ta?
- Ừ...xin lỗi em Tiểu Anh.
- Không có gì đâu. Lúc đó em biết vì sao anh phải làm vậy mà. Jack này em có
thể nhờ anh một chuyện không?
- Chuyện gì em cứ nói đi.
- ...................
Nó lại nhờ Conan tiếp, không biết nó đag âm mưu cái gì. À...chỉ mình nó mới gọi
Conan là Jack thôi đó nhá. Cả hai ngồi một lúc lâu, chính Conan cũng không thể
ngờ cô gái dễ thương ngày nào nay lại như vậy nữa.
- Em phải về rồi.
- Ừ....
- Lần sau gặp lại chắc chúng ta sẽ không còn như vậy nữa đâu.
- Ừ....
- Em mong anh sẽ làm nó vì em.
- Ừ.....
Nó đi luôn, rốt cuộc nó đang suy tính điều gì?
Ohechi lúc này đang ở Mĩ, vẫn căn nhà âm u lạnh lẽo đó, vẫn cái hàn khí khiến
đối phương phải run sợ. Ohechi đang uống rượu cùng với một cô gái khác, không
biết là ai nhưng vẻ quen biết đã lâu rồi. Người con gái đó mang một phong cách
rất tây, rất cổ điển. Vẻ lịch sự khác thường.
- Bà quay lại đây vì mục đích gì?
- Tôi muốn gặp Tiểu Anh và Phong.
- Tôi mong bà không làm gì ngu ngốc với Tiểu Anh....
- Câu đó phải là tôi nói mới đúng chứ?
- Hãy giữ lời hứa của mình và tránh xa con bé ra. Tôi đã tạo ra một con búp bê
chỉ biết tuân lệnh nhưng bà đã khiến cho con búp bê đó phẫn nộ và quay lại hại
cả ba của nó.
- Vậy sao?
- Tôi sẽ một lần nữa để con bé tránh xa bà.
- Vâng cứ tự nhiên nhưng liệu ông có làm đk ko đây?
Người phụ nữ đó cười tà mị, bà ta đứng dậy rồi bước đi. Ohechi không biết phải
làm gì nữa ngoài mong sao cho nó đừng gặp bà ta.
- Người định làm gì tiếp theo đây?
- Ta sẽ bắt đầu tiêu diệt tất cả từng người một theo cách của riêng mình.
- Tiểu thư có thư gửi đến.
Nich đưa cho nó bức thư làm nó ngạc nhiên, Lily nhìn nó thì hỏi.
- Người có sao không?
- Ai lại có thể biết được cách gửi thư đến NHDĐ chứ?
- Người nghĩ là ai?
- Ngoài mẹ và ta ra thì không có ai cả.
Nó mở thư và đọc sao dạo này lắm người muốn hẹn gặp nó thế nhỉ? Hiện giờ nó
không còn nhà lên sẽ sống ngay trong NHDĐ nên người gửi thư cho nó phải là
người biết rất rõ tất cả thông tin về NHDĐ này. Tối hôm đó nó ngồi suy nghĩ rất
nhiều, có phải nó suy nghĩ về nội dung bức thư mà người nào đó gửi cho nó.
- Rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết bí mật của mình?
Nó đang tự hỏi bản thân mình, những lúc mệt mỏi thế này nó cần ai đó như Vyvy
chẳng hạn nhưng hiện tại cô bé đang làm việc cùng Gin.
- Anh Gin đã hoàn tất việc chuyển tiền.
- Ừ...bây giờ thì chỉ cần ổn định lại là được.
- Vâng.
Vyvy vui mừng, cô bé đã rất lo lắng cho tập đoàn mà nhưng không may Vyvy vấp
ngã và thế nào Gin đã đỡ được cho cô bé. Hai đôi mắt nhìn nhau không chớp, họ
cứ như vậy một lúc thì Lin bước vào.
- Ơ.....
Lin ngạc nhiên thì nhanh chóng Vyvy và Gin trở về như bình thường. Gin nhìn Lin
ngạc nhiên.
- Sao cô lại đến đây?
- Em chỉ đến thăm anh một chút. Anh không vui sao?
- Đúng vậy tôi không vui một chút nào.
- Vậy cô ta ở gần thì anh vui?
Lin hét lên và chỉ thẳng vào mặt Vyvy, không biết nhỏ này nghĩ gì tự dưng lôi
cả Vyvy bé nhỏ vào chuyện này. Gin nhìn Lin rồi nói.
- Chuyện này không liên quan gì đến Vyvy cả mong cô cẩn thận lời nói của mình.
- Em biết rồi. Vậy từ nay em sẽ không làm phiền anh nữa.
Lin bỏ đi, cục tức này cô nhất định sẽ xả giận nhưng còn tùy là ai và lúc nào.
Vyvy nhìn Gin.
- Vậy em cũng xin phép.
- Nhà của Tiểu Anh cháy rồi em định làm sao đây?
- Thì em sẽ gọi chị ấy để hỏi nếu không được thì thuê nhà cũng được mà.
- Vậy thì đến nhà của anh ở đi.
- Dạ?
Vyvy ngạc nhiên nhưng chưa kịp định thần thì Gin đã kéo cô nàng đi mất. Gin lái
xe đưa Vyvy đến nhà của mình, đó là một ngôi nhà lớn kiến trúc Pháp rất tinh
tế.
- Em thích ở phòng nào cũng được trừ cái phòng cuối cùng ở dãy tầng một.
- Vâng.
Vyvy đi dạo cô nhìn một lượt và chọn ngay cái phòng đàu dãy tầng một. Phải nói
thế nào nhỉ bản năng của một con người khi sinh ra chính là sự tò mò vốn có
trong họ. Không ai có thể ngăn cản hay kìm chế bản năng đó. Vyvy rón rén đi đến
căn phòng cuối cùng đó, cánh cửa không màu trắng như những cánh cửa khác mà lại
là màu đen. Trên cnhs cửa có ghi chữ cấm vào. Thật kì lạ nó càng kích thích sự
tò mò của Vyvy, cô bé mở cửa nhưng cánh cửa đã khóa, suy nghĩ hồi lâu thì cuối
cùng Vyvy cũng tìm được giải pháp chính là phá khóa đời mới nhất. Đó là thứ cô
bé đã lấy được lúc còn ở chỗ của nó.
- Đây là...?
Vyvy bất động nói không nên lời, hai tay cô buông thõng, chiếc khóa đặc biệt
rơi xuông sàn nhà. Cảnh tượng trước mắt Vyvy thật không thể nào mà tả nổi cái
này là gì vậy? Ai đó có thể trả lời giúp Vyvy đây? Vyvy đã như bất động chôn
chân tại chỗ, cô tính sẽ ra ngoài ngay nhưng cũng là lúc bước chân của ai đó
đang đến, nói chính xác hơn không phải một mà là hai hoặc rất nhiều người. Họ
mở cửa thì Vyvy chốn sau cái tủ ở đó, cả căn phòng lớn duy nhất một cái tủ kì
lạ.
- Sao vậy Gin?
- Không có gì chỉ là nếu như nó......
- Ý cậu là thứ này sao?
Người nữa đang nói chuyện với Gin là ai đây? Gin cũng rất bối rối, đây là một
sự lạ chọn khó, cái thứ mà Vyvy khiếp sợ, cái thứ mà hai người Gin và một người
con trai bí ẩn đang nói với nhau chính là một một con quái vật to lớn, đang
đứng chắn trước một cánh cổng sắt.
- Broken vẫn chưa thức giấc sao?
- Đúng vậy nhưng cũng không thể đi qua con quái vật đó được.
Broken là tên của con quái vật đó, cả thân hình nó rất to và lớn, da thì sần
sùi và dày chẳng khác gì da khủng long, Broken có hai cái răng lanh một cái đã
mẻ một chút trên mình của Broken có vài vết sẹo to . Gin nhìn về cánh cửa phía
đằng sau con Broken.
- Liệu đằng sau cánh cửa đó là gì?
- Đây là nhà cũ của Ohechi đúng chứ?
- Đúng vậy.
Gin hơi buồn, Vyvy cố thò đầu ra nhìn thì đó là Gin và.....Ken.........Sao Ken
lại ở đây chứ? Hai người này đang làm gì đây?
- Nếu như có con vật kì lạ này ở đây thì thứ đằng sau cánh cửa kia chắc chắn
phải rất quan trọng. Cậu phải dấu bí mật này hay là nói cho Tiểu Anh biết?
- Không được, ba đã dặn là không bao giờ được cho Tiểu Anh biết về nó.
- Vậy chúng ta đi thôi. Tạm thời cứ dấu cô ấy vậy.
Ken và Gin rời đi thì lúc này Vyvy đi ra, cô nhìn con Broken vẫn đang ngủ, nó
thật gớm giếc và đáng sợ. Tuy là vẫn rất spj nhưng Vyvy lại tò mò khi nhìn thấy
cánh cửa phía sau kia, không biết can đàm từ đâu mà cô bé rón rén nhẹ nhàng hết
có thể để đi qua chỗ con Broken rồi tiến thẳng đến cánh cửa. Tưởng dễ dàng
nhưng khi sắp tiến đến cánh cửa thì cánh tay của con Broken chặn ngang đường đi
của Vyvy, nó mở mắt và từ trên cao nhìn xuống chỗ Vyvy. Nó tỉnh giấc rồi sao?
- hư.....
Vyvy bắt đầu thấy run sợ, nhỏ co ro và run cầm cập, con quái vật đó nhìn rồi
lại nhắm mắt ngủ tiếp, nó để Vyvy qua sao? Vyvy thấy vậy thì bước tiếp nhưng
khi cô vừa chạm đến cánh cửa thì lấy hết can đảm mở ra, cánh cửa đóng lại thì
con Broke n đánh mắt về phía cánh cửa đó, nó muốn nói với Vyvy rằng "đừng
bao giờ bước vào cánh cửa đó nếu như nhóc không muốn phải hối hận. Vì đằng sau
cánh cửa đó là......" Vyvy đã đi vào trong đó nhưng lần này là sự choáng
ngợp bởi máy móc, hàng loạt các ống trụ có nước và những năng lượng kì lạ trong
đó, sâu vào bên trong chính là một ống trụ to nhất, đang phát sáng mà các ống
trụ đó đều kết nối hết vào ống trụ này. Vyvy tự nhủ rằng "đã lỡ đâm lao
rồi thì phải theo lao thôi." Cô bé tiến vào trong đó, và khi đứng dối diện
cách cái ống trụ đặc biệt nhất đó có vài bước chân thì cô như chết đứng, lặng
người đi và tưởng như không khí xung quanh đây lẫn thời gian đang ngừng lại.
Một người con gái đang ở trong ống trụ đó, trong ống trụ toàn là nước, những từ
những kết nối kia thì một cái ống với ống thở được cắm sâu vào ngực trái của
người con gái đó. Có vẻ nó kết nối thẳng với tim của cô gái đó. Vyvy tiến đến,
chạm vào ống trụ, đau, nhói, cảm thấy khó chịu. Và trên hẳn là sự ngạc nhiên
tột độ. Cô nhanh chóng chạy ra khỏi đó và về phòng. Nhắm mắt lại, đầu lắc mạnh,
Vyvy muốn quên hết, cô muốn quên hết tất cả những gì mình thấy tối nay. Rốt
cuộc trong cái ống trụ đó cô gái đó là ai? Là ai mà khiến tâm trí của Vyvy hỗn
loạn như vậy chứ?
Mong mn thik truyện của tui nha ^^
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian